AN SINH XÃ HỘI TỪ MIỆNG TÔ LÂM: LỜI NGỤY BIỆN CHO NGHÈO ĐÓI TRƯỜNG TỒN

Tô Lâm cùng nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản thường xuyên tự hào rêu rao rằng chính sách an sinh xã hội của họ “luôn được chú trọng”, rằng đời sống người dân “ngày càng nâng cao”, rằng Việt Nam “đã xóa đói giảm nghèo thành công.” Nghe qua tưởng đáng mừng, nhưng thực tế, đó chỉ là thứ mị dân được bọc đường, là tấm màn tuyên truyền cho một hệ thống chỉ biết chăm lo cho nhóm lợi ích nhà nước – chứ không phải cho dân.

Tám mươi năm trôi qua, bao thế hệ trẻ em vùng cao vẫn đến lớp với những nắm cơm trắng trong túi nilon, có em nhịn đói để theo học chương trình “xóa mù chữ vì tương lai Tổ quốc.” Trong khi đó, Tô Lâm và giới chóp bu vẫn tự hào khoe “thành tựu vươn tầm quốc tế”, vẫn tổ chức hội nghị, báo cáo rình rang, còn dân thì nghèo đến kiệt sức.

Những chính sách được gọi là “bảo vệ và chăm sóc trẻ em”, thực chất chỉ là chiêu bài đánh bóng hình ảnh, nơi tiền quyên góp bị chia năm xẻ bảy từ trung ương đến địa phương. Còn những đứa trẻ ở miền núi, vùng sâu vùng xa – vẫn trần truồng giữa cái lạnh, vẫn cắm cúi trong lớp học dột nát.

Họ đã biến khẩu hiệu “xóa đói giảm nghèo” thành “nghèo bền vững để vươn tầm thế giới.” Một trò hề chính trị mà chỉ cần nhìn vào thực tế cũng đủ thấy: kẻ được an sinh là quan chức, còn dân chỉ được an… phận.

Nếu thật sự muốn thay đổi đất nước, Tô Lâm và nhóm lãnh đạo ĐCS cần bắt đầu không phải từ nghị quyết hay kế hoạch năm năm, mà từ chính nhân cách và đạo đức làm người – điều mà họ đã đánh mất trên con đường giữ quyền lực.

Tuấn Nam – Thoibao.de