Việt Nam đang rầm rộ triển khai xe điện, chuẩn bị cấm xe xăng, thu phí khí thải. Nhưng vấn đề là: khi hạ tầng chưa kịp sẵn sàng, mà người dân đã bị ép đổi xe, thì đó không phải là chuyển đổi xanh, mà là chuyển đổi liều lĩnh.
Tầng lớp bị ảnh hưởng đầu tiên đó là shipper, xe ôm công nghệ, bán hàng rong- những người sống bằng đồng bạc lẻ. Họ đâu có tiền để mua xe điện giá chục triệu, chất lượng thì hên xui, bảo hành mập mờ. Một chiếc xe xăng là cả gia tài, nay ép họ đổi xe trong chưa đầy một năm, thì đó là một chính sách tàn nhẫn đẩy dân nghèo vào chiếc bẫy vay nợ để mua xe điện.
Không chỉ mất tiền, người dân còn phải sống trong nguy cơ cháy nổ mỗi đêm. Ban ngày chạy xe mưu sinh, ban đêm tranh thủ cắm sạc. Nhưng chung cư, nhà trọ thì hệ thống điện cũ kỹ, không đủ tải, dây điện nhằng nhịt, chỉ một tia lửa là cháy trọn cả dãy trọ.
Và còn vô số câu hỏi chưa được trả lời: Trạm sạc chưa đủ, xe hết pin giữa đường thì ai cứu? Điện chưa đủ dùng cho dân, lấy gì sạc hàng triệu xe?Cháy nổ, tai nạn ai chịu trách nhiệm? Rác thải pin độc hại xử lý thế nào?
Thế nhưng lãnh đạo vẫn vội vàng ban hành chính sách cấm, không cần kiểm chứng, không lộ trình rõ ràng, không hỏi dân, không chịu trách nhiệm.
Xe điện không có lỗi. Môi trường không có lỗi. Nhưng ép người dân vay nợ, đánh đổi an toàn mạng sống chỉ để phục vụ một cuộc chuyển đổi cưỡng ép để làm lợi cho tư bản đỏ thì đó là chính sách bẩn.
Chiếc bẫy đã được giăng sẵn trước mắt, nhưng nếu chúng ta im lặng thì chính quyền sẽ coi đó là sự đồng thuận, đã đến lúc chúng ta cần lên tiếng phản đối.
Chúng ta không chống lại đổi mới. Nhưng chúng ta có quyền chất vấn.
Chúng ta không chống lại công nghệ. Nhưng chúng ta có quyền được lựa chọn.
Đừng để sự cam chịu âm thầm gi.ết ch.ết cuộc sống, an toàn và quyền lựa chọn của chính mình.
Đừng để những chiếc xe điện trở thành quan tài di động cho người nghèo.
Lãnh đạo có thể vô trách nhiệm nhưng chúng ta không thể vô cảm với chính tương lai của mình.
Cô Ba